hành trình tìm lại chính mình
*** Ấn "Subscribe" để đăng ký kênh và biết khi nào mình sẽ stream.*** Và donate tại đây để mình có xiền mua và chơi nhiều game hịn hơn: Chuyển khoản Techcomb
Mời quý thính giả cùng đón nghe truyện tâm lý xã hội Tìm Lại Chính Mình của tác giả Lê Nguyệt qua giọng đọc MC Lam Phương
Site De Rencontre Serieux Gratuit Pour Femme. Cuộc đời giống như một trò giải đố mà trong đó bạn là một mảnh bạn lại không biết hình dạng, kích cỡ của chính mình như thế tự hỏi chính bản thân mình rằng"Trong trò giải đố này, mình thuộc về nơi đâu"More...Và bạn bắt đầu cuộc hành trình trả lời cho câu hỏi này. Bạn dấn thân vào trò giải đố cuộc đời, nơi có vô vàn những mình ghép khám phá ra rằng một trong những mảnh ghép ấy chính là câu trả bạn bắt đầu thử từng mảnh ghép một, liệu có mảnh nào khớp với bạn thoảng cũng có một vài mảnh khớp với bạn, nhưng đôi lúc lại không. Những lần như thế, bạn dần dần định hình rõ hình dạng của mình vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mà bạn khớp với một mảnh ghép khác. Thật hoàn hảo, không một chút lầm lỗi, hoàn toàn vừa khít. Bạn cảm thấy như mình đã giải được câu đố lớn của cuộc gian trôi qua, ngày càng có nhiều các mảnh ghép khớp nhau xuất hiện quanh bạn. Và ngay cả mảnh ghép khớp với bạn cũng có mảnh ghép mới có vẻ hoàn hảo cảm thấy nơi này không còn thuộc về mình nữa. Trái tim bạn mách bảo bạn phải rời đi, nhưng lý trí thì níu giữ bạn ở lại, với nó, đây là một nơi an toàn và nó không muốn chấp nhận rủi thế, thay vì ra đi để tìm được câu trả lời chính xác hơn, thì bạn lựa chọn ở lại mà nơi bạn không thuộc ngày, các mảnh ghép khớp với nhau xuất hiện càng nhiều xung quanh bạn. Không gian trở nên chật chội, bạn cảm thấy mình như là một mảnh ghép lạc một lúc, bạn không chịu được cảm giác ấy nữa, bạn buộc phải rời là một quyết định vô cùng khó đơn, trống trải, tuyệt vọng. Bạn cảm thấy như đơn là một điều đáng sợ, nhưng ở lại một nơi không thuộc về mình là điều đáng sợ không biết làm gì khác lúc này ngoài việc tiếp tục cuộc hành trình của là lúc bạn nhìn lại chính bản thân để hiểu rõ mình hơn và tìm cho mình một mảnh ghép phù hợp không biết phải mất bao lâu, và liệu bạn có tìm được ít nhất, bạn muốn thử tất cả những khả năng có bạn tin rằng đâu đó ngoài kia, sẽ có câu trả là lúc, bạn giải được câu đố lớn của cuộc đời mình.
Đời sốngSống với đam mê Thứ năm, 4/9/2014, 1001 GMT+7 Khi ngồi viết lại những dòng tâm sự này, tôi tự cười với chính mình. Tôi không bao giờ nghĩ mình có ngày hôm nay nếu không cố gắng. Tôi cho rằng chỉ cần sống có đam mê và kiên trì theo đuổi, thành công sẽ đến với bạn. Năm lớp 12, tôi đạt giải 3 cấp tỉnh môn toán, nếu cẩn thận hơn có lẽ tôi đã có một chiếc vé tham gia cuộc thi quốc gia. Và với bản lĩnh của mình, cho dù trong thời gian rất chán nản, tôi cũng dễ dàng đỗ vào Đại học Thương Mại. Những ngày đầu tiên nhập học đầy mới lạ, quen nhiều bạn mới, được biết như thế nào là đi học đại học, rồi cuộc sống ở trọ tự do thoải mái mà không bị bố mẹ quản lý đã khiến tôi trượt dài trong 5 năm đại học. Tôi bắt đầu đi vào con đường game thủ từ năm 2007 với những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, cứ điểm danh xong là tôi chạy đi chơi quán game gần trường. Và nếu bạn bè đầy đủ tôi có thể bỏ luôn học, thậm chí bỏ kiểm tra để được chơi một trận game hấp dẫn. Một ngày trừ thời gian ăn nghỉ , 12-14 tiếng còn lại tôi đều dành cho game. Kết quả học tập đã trả lời tôi, đúng những gì mà tôi đang thể hiện với điểm D, C, F. Đến năm thứ 3, tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng đã quá muộn vì chỉ còn nửa năm nữa là các bạn cùng khóa ra trường hết, còn tôi đang loay hoay với những môn học lại. Kết quả là đúng 2 năm sau tôi mới ra trường và ân hận với tấm bằng trung bình của mình. Tôi xuất phát điểm chậm hơn các bạn cùng khóa 2 năm. Cũng chính vì hối hận với bản thân và phụ lại sự tin tưởng của gia đình mà tôi đã cố gắng hết sức để tìm lại bản thân. Trong một năm tôi làm nhân viên sale của một hàng cửa cuốn, rồi làm bên xây dựng và chuyển qua làm nhân viên kinh doanh của một công ty thương mại điện tử. Ở đây tôi đã học hỏi nhiều điều thú vị. 6 tháng sau tôi quyết định nghỉ việc để khởi nghiệp. Tôi bắt đầu tự học thiết kế website để làm trang bán hàng cho chính mình. Tôi bán từng đôi dép, từng lọ mỹ phẩm, từng cái áo. Vạn sự khởi đầu nan cứ tưởng là dễ dàng, nhưng cả tháng đầu tôi chỉ kiếm được vài trăm nghìn đồng. Có ngày tôi bán được hàng, có ngày không, thậm chí vài ngày cũng không bán được hàng. Tôi lao đầu vào tìm hiểu những kiến thức chuyên môn của dân IT SEO là gì, cách tối ưu website, cách marketting trên mạng, rồi cách đăng bài lên các trang diễn đàn để tìm kiếm khách hàng… Trừ lúc đi giao hàng, cả ngày còn lại tôi đều ôm cái máy tính SEO và tất nhiên sự cố gắng nào cũng được đáp trả thành quả ngọt ngào. Sau 3 tháng, tôi đã kiếm 5 -6 triệu đồng một tháng; rồi 6 tháng, tôi kiếm 20 triệu một tháng. Khi đã có một chút vốn, tôi làm ăn lớn hơn và tham gia vào kinh doanh lĩnh vực gia công quần áo. Tôi đã thành công trên sự mong đợi. Năm 2013 cũng là một bước ngoặt lớn của cuộc đời khi lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động xã hội với tư cách là trưởng ban tổ chức của một chương trình đạp xe xuyên Việt. Tôi đã đặt tên cho hành trình cho lý tưởng của mình là "Hành trình kết nối yêu thương" với mong muốn tạo ra một môi trường giao lưu học hỏi của các bạn thanh niên ưu tú trên toàn quốc, rèn luyện tâm, trí, lực để sau này có thể là một sứ giả kết nối yêu thương, giúp đỡ cộng đồng, xây dựng đất nước giàu mạnh. Nhiều người đã hỏi tôi tại sao dại thế đứng ra tổ chức chương trình lớn như thế này tốn tiền, tốn thời gian, nguy hiểm và thậm chí sẽ ảnh hưởng lớn đến công ty. Nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức mình để làm, bởi ai cũng nghĩ như vậy bao giờ mới có được một sân chơi thực sự dành cho các bạn sinh viên. Chương trình của tôi bắt đầu từ 10/3/2013 với những đóm lửa đầu tiên, tôi lại tiếp tục chiến dịch tự đào tạo bản thân, cái gì tôi chưa biết tôi sẽ tìm hiểu và cố gắng làm bằng được. Tôi đã có những dấu ấn và thành công nhất định với những chương trình tình nguyện nổi bật của riêng mình ở tuổi 25. Kết quả là sau 4 tháng miệt mài, đến cuối tháng 6, chúng tôi 157 con người đã xuất phát từ Hà Nội đến mũi Cà Mau với gần km và 35 ngày đêm. Cũng là một thanh niên nhưng tôi phải lo lắng cho 157 thanh niên khác, từng bữa cơm, từng giấc ngủ. Tuy còn sai sót nhưng chúng tôi đã trở về an toàn tuyệt đối. Qua đó không chỉ các em tình nguyện viên mà bản thân tôi cũng trưởng thành lên rất nhiều và học được rất nhiều điều thực tế. Năm nay, chúng tôi tiếp tục tổ chức xuyên Việt lần thứ 2 với 150 thành viên, hành trình kết nối yêu thương Hà Nội - TP HCM thành công và chuyên nghiệp rất nhiều. Chương trình được các bạn sinh viên rất yêu thích trong dịp hè. Cùng với thành công trong hoạt động xã hội, tôi đã có một công ty ổn định và một nhà hàng ở Hà Nội cùng với những thương hiệu riêng của mình. Khi ngồi viết lại những dòng tâm sự này, tôi tự cười với chính mình. Tôi không nghĩ mình có ngày hôm nay nếu không cố gắng. Tôi cho rằng chỉ cần sống có đam mê và kiên trì theo đuổi, thành công sẽ đến với bạn. Cuộc thi viết "Sống với đam mê" do Báo điện tử VnExpress phối hợp cùng Công ty TNHH Sapporo Việt Nam tổ chức từ ngày 12/8 đến ngày 23/9. Cuộc thi dành cho mọi công dân Việt Nam từ 18 tuổi trở lên. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. Trịnh Tuấn Anh
Kill Me Heal Me - Tìm Lại Chính Mình là bộ phim kề về câu chuyện về Do Hyun - một người đàn ông thuộc thế hệ tài phiệt thứ 3, sau khi trải qua tai nạn tính mạng bị đe dọa thì bị mắc chứng rối loạn nhân cách, với 7 nhân cách khác nhau cùng tồn tại trong một con người. phim sẽ là quá trình đấu tranh kịch liệt giữa con người thật của Do Hyun nhằm chống lại 6 nhân cách rối loạn phát sinh để có thể giành lại khả năng kiểm soát bản thân. Và trong quá trình điều trị - đấu tranh tâm lý này, những bí mật thảm khốc xảy ra trong nội bộ gia tộc tài phiệt của Do Hyun trước đây cũng dần được hé mở, song song bên cạnh đó là câu chuyện tình yêu vui nhộn, ấm áp và xúc động được nảy nở giữa một trong những nhân cách thật của Do Hyun và nữ bác sĩ điều trị tâm lý bí mật của anh.
Skip to content Tôi và hành trình tìm lại chính mình Tôi và hành trình tìm lại chính mình Cách đây nửa năm, tôi bất ngờ xin nghỉ việc ở một công ty mà nơi đó tôi đang có tất cả sự tin tưởng của sếp, công việc ổn định, mức lương rất cao tôi dùng từ rất cao’ là so với mặt bằng chung của ngành xuất bản, địa vị, các mối quan hệ, sự nể trọng của các cộng tác viên, và quan trọng là khả năng tài chính càng về sau sẽ càng vững chắc dựa vào những gì tôi quan sát thấy ở những người đi trước, mô hình làm việc đã trở thành kịch bản, tính cách của sếp tôi, và cả ý thức của chính tôi về vai trò của mình. Và đó cũng là nơi tôi từng chấp nhận bỏ qua cơ hội được đi du học Mỹ của mình để ở lại cống hiến. Có nhiều lý do khiến tôi quyết định nghỉ việc. Nhưng quan trọng nhất là khi tôi thấy tôi đang dần đánh mất chính mình. Gần 6 năm về trước, khi là nhân viên mới chập chững bước vào công ty, tôi đón nhận cú sốc đầu đời. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là “môi trường công sở ghê lắm” mà những người đi trước vẫn thường nói với các sinh viên mới ra trường để giúp họ hình dung rõ hơn về một môi trường không bình yên như nơi giảng đường. Tôi đón nhận cú sốc trong hoang mang, và tôi có ý định nghỉ việc ngay lập tức. Tôi đã gọi cho một anh đồng nghiệp mà tôi cảm thấy tin tưởng nhất, tin tưởng vì anh nhiều tuổi hơn tôi rất nhiều, tin tưởng vì anh đã gắn bó với công ty gần chục năm. Anh đã nói với tôi “Anh không biết em đang gặp chuyện gì, nếu em vượt qua được thì tốt, còn nếu không, thì anh khuyên em nên mạnh dạn quyết định, đừng để như anh, đến bây giờ anh vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn đóng góp, nhưng anh không còn là anh nữa. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Và đó là điều hối tiếc lớn nhất của anh.” Câu nói đó của anh tôi không hiểu lắm – lúc đó. Nhưng nó lại góp một phần nhỏ trong quyết định tôi ra đi sau này – sau khi tôi đã trải qua gần 6 năm để hiểu hơn về mọi việc. “Đánh mất chính mình” nghe thật trừu tượng. Ai cũng nói, và có thể không bao nhiêu người thực sự hiểu – nếu họ chưa thực sự trải qua. “Đánh mất chính mình” của tôi đơn giản là những gì tốt đẹp trong con người tôi, những phẩm chất quý giá của tôi, những giá trị sống của tôi, những chuẩn mực đạo đức của tôi, những ứng xử mực thước của tôi… – theo năm tháng, bị bào mòn dần. Thay vào đó là những suy nghĩ, hành động, lời nói, ứng xử… mà tôi không bao giờ có thể chấp nhận – ở bản thân mình và ở người khác. “Đánh mất chính mình” là khi mình không muốn trở thành con người đó – nhưng mình lại rất dễ bị biến thành con người đó, rất dễ bị tác động để biến thành con người đó – bởi chính những người mình cùng làm việc mỗi ngày. Để rồi mỗi tối sau khi mệt mỏi từ công ty trở về, bạn đứng trước gương, tự vấn “Sao hôm nay mình lại nóng nảy như vậy?”, “Sao hôm nay mình lại nói những lời nặng nề như vậy?”, “Sao mình lại cư xử như vậy? Đó đâu phải là mình? Ít ra đó không phải là con người mà mình muốn trở thành. Vậy thì tại sao?” Tôi đã trải qua một khoảng thời gian khá lâu để đi tìm câu trả lời. Và đến một ngày, tuy chưa thực sự biết câu trả lời, chỉ biết rằng hình như lửa đam mê trong mình đang dần tắt, tôi quyết định sẽ không để mình trượt dài, mà tôi sẽ phải đi tìm lại những điều quý giá mà tôi luôn trân trọng. Ai đó có thể đánh đổi những điều quý giá bên trong họ để đổi lấy cảm giác an toàn và chắc chắn trong cuộc sống, nhưng tôi thì không. Có thể vì mục đích sống của mỗi người khác nhau. Tôi ứng tuyển vào công ty EVOL của tôi bây giờ – tôi luôn gọi nơi mình làm việc là “công ty của tôi”. Ngày sếp tôi phỏng vấn, chị hỏi tôi “Theo chị được biết thì em đang có một công việc rất tốt ở First News, sao em lại quyết định thay đổi?” Tôi hơi bối rối. Vì để một người mới gặp lần đầu có thể hiểu hết những cảm xúc đã diễn ra trong con người mình suốt một khoảng thời gian dài đã qua quả thật rất khó. Ngoài ra, bạn còn mang nặng một trách nhiệm là tuyệt đối không được mất kiểm soát để kể quá nhiều về những gì bạn đã trải qua ở công ty cũ, không được nhắc đến những lý do khiến bạn ra đi, không được thể hiện cảm xúc quá mức, vì nếu không, với một người chưa hiểu bạn, họ sẽ nghĩ bạn là kẻ nói xấu công ty cũ. Thế nên tôi chỉ có thể nói rất ngắn gọn là tôi “đang đi tìm một cái gì đó”. Đương nhiên buổi phỏng vấn kéo dài hơn một câu hỏi. Sau gần 6 năm gắn bó với First News, tôi chính thức đến với EVOL chỉ sau 2 tháng nghỉ việc. Và nếu bạn đã từng làm việc ở một nơi quá lâu, khi chuyển sang một công ty mới, bạn sẽ hiểu được cảm giác của tôi lúc đó. Đó là cả một biến cố trong cuộc đời. Một cột mốc. Một bước ngoặt. Và bạn biết bạn sẽ phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn và quyết định của mình. Người thân, bạn bè lo lắng cho tôi. Và cho đến giờ vẫn còn nhiều người chưa hết lo lắng vì quyết định đó của tôi. Ngay cả ba mẹ tôi – người luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi – thì sau lưng tôi vẫn không thể nén được những tiếng thở dài. Có người cho rằng tôi “lên voi xuống chó”. Có người nói tôi vẫn còn cái tính ngông cuồng của tuổi trẻ. Có người nói tôi đã đánh mất tất cả những gì một người đi làm bình thường luôn mơ ước. Có người nói tại sao tôi từ bỏ một công ty xuất bản tiếng tăm hàng đầu để đến với một công ty thích nhồi sọ người khác bằng những khóa học nhảm nhí EVOL là công ty chuyên đào tạo và huấn luyện kỹ năng sống, và tôi làm việc ở phòng xuất bản. Bạn nghĩ tôi có lung lay không? Có. Tôi đã dằn vặt rất nhiều. Tôi tự hỏi mình là ai mà lại khiến cho người thân và những người quan tâm mình trở nên lo lắng như vậy. Mình là ai mà đến từng tuổi này lại để cho ba mẹ phải lo lắng như những ngày đầu mình mới bước chân vào môi trường làm việc. Tôi thực sự hoang mang và nghi ngờ chính bản thân mình. Nhưng, trong thời gian này, tôi may mắn có được chuyến đi xa ở tận đầu kia của trái đất. Và nơi đó, tôi có cơ hội nhìn lại toàn bộ bức tranh cuộc sống đang diễn ra, tách mình khỏi những tác động, áp lực, lời nói của người và vật xung quanh. Rồi mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, dễ hiểu hơn, đương nhiên hơn, và dĩ nhiên là tốt đẹp hơn. Tôi hiểu tại sao mình làm thế này mà không phải thế kia. Tôi hiểu rõ đến tận cùng quyết định của mình. Thật sáng sủa. Tôi trở về với tâm trạng của một con người mới. Nó giống như tôi vừa kết thúc hành trình tự vấn để bước vào hành trình khám phá bản thân mình. Tôi luôn cho rằng con người ta vẫn luôn có những điều bí ẩn sâu thẳm bên trong, và chỉ khi chạm được những bí ẩn đó, người ta mới thực sự biết mình là ai. Tôi cũng cho rằng không nhiều người thực sự trải nghiệm được điều này. Vì có thể nó không phải tự nhiên diễn ra, mà nó cần một “biến cố” hay “đột biến” trong tư tưởng. Phải đúng thời điểm, tự nhiên bạn mới có nhu cầu đi tìm “một cái gì đó” mà không biết chính xác là cái gì đó. Và đến khi tìm ra, bạn mới thực sự biết bạn là ai. Đó là một cảm giác mà dù tôi có cố gắng vận dụng tất cả những cách diễn đạt mà tôi tâm đắc nhất thì cũng không thể diễn tả được, bạn phải cảm nhận nó. Ở EVOL, tôi vẫn làm công việc của một người dịch, một người biên tập, không có gì khác. Vậy thì tại sao tôi lại chọn đây là nơi mà tôi sẽ tìm được “cái gì đó”? Để tôi kể thêm cho bạn nghe về những gì đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi. tất nhiên là bên cạnh nhiều yếu tố khác, chẳng hạn như văn hóa công ty, con người, cách quản lý… Trước khi bước vào EVOL, và ngay cả vào cái ngày sếp tôi phỏng vấn tôi, điều khiến tôi không hài lòng nhất ở EVOL chính là những khóa học. Tôi không thích một chút nào. Tôi ước gì EVOL chỉ đơn thuần là làm sách. Tôi ước gì EVOL không có những khóa học để bạn bè tôi đừng nghĩ tôi đang làm việc cho một công ty “nói láo ăn tiền”. Điều đó từng ảnh hưởng rất nhiều đến lòng tự trọng của tôi. Lúc đó tôi vẫn có cùng suy nghĩ với đại đa số người, đó chỉ là những khóa học bình thường mà người ta có thể phóng đại để kinh doanh. Tôi hạn chế không nói nhiều với ba mẹ tôi về “các khóa học”, tôi chỉ đơn giản nói rằng “công ty con cũng làm sách”. Nhưng chính vì tôi được làm việc ở phòng xuất bản, không liên quan gì đến các khóa học, nên điều đó cũng khiến tôi thấy an ủi phần nào. Thôi kệ, coi như là một mảng khác. Cho đến khi tôi được sếp cho đi học Sống và Khát Vọng. Phải nói rằng tôi là một người rất khó làm cho thay đổi suy nghĩ. Chưa từng có bất kỳ một người bán bảo hiểm, hàng đa cấp, tư vấn đầu tư hay gì gì đó có thể thuyết phục được tôi. Vì đơn giản việc thuyết phục tôi tin những gì họ nói không phải là cách để tôi tin vào giá trị sản phẩm mà họ mang lại cho tôi. Có thể một lúc nào đó tôi sẽ tự đi mua bảo hiểm, một lúc nào đó thích thì tôi vẫn sẽ mua hàng đa cấp; nhưng nếu muốn nhồi niềm tin vô đầu tôi để tôi mua thì không bao giờ. Thế nên tôi cũng đến với khóa học Sống Và Khát Vọng trong tâm thế như vậy. Đó là một cảm xúc rất khó tả. Tôi vừa có cảm giác nghi ngờ, nhưng đồng thời tôi cũng mở lòng, mong sao mình có thể cảm nhận được khóa học một cách sâu sắc nhất để tôi có thể chấm dứt những hồ nghi chưa có cơ hội kiểm chứng. Tôi từng xem các clip về khóa học, tôi thấy người ta khóc, tôi thấy thật là buồn cười và không thể hiểu nổi. Có cái gì mà phải khóc. Và sao mà yếu mềm đến dễ khóc như thế. Nhưng rồi tôi cũng tìm được câu trả lời. Sau 3 ngày trải nghiệm, tôi chỉ có thể nói như thế này. Sống và Khát Vọng không phải là một khóa học thần kỳ có thể thay đổi cuộc đời của một con người. Nó không phải là một khóa học mà sau khi bước ra, bạn là người hoàn toàn khác. Nó cũng không phải là khóa học với những phương pháp kỳ lạ như liều thần dược có thể trị bá bệnh. Nó chỉ đơn giản là một cơ hội, một khoảng thời gian đủ để bạn vứt bỏ những vỏ bọc bên ngoài để trải nghiệm và chạm đến những tầng cảm xúc thật và sâu thẳm nhất của chính bạn. Nó giúp bạn đối diện với con người thật của mình. Nó khiến bạn đau đớn khi đối diện với những điều mà bạn đã cố thủ không cho bất kỳ ai chạm vào. Nó giúp bạn bộc lộ được những điều mà bạn không bao giờ muốn nói với bất kỳ ai, vì khi nói ra bạn cảm thấy mình thật yếu đuối. Nó cho phép bạn có không gian và thời gian để sống đúng với con người thật của mình. Chỉ cần bấy nhiêu đó, bạn biết bạn sẽ chọn lựa điều gì tiếp theo. Nó giống như một người chỉ đường cần mẫn, giúp bạn đi sâu vào những ngóc ngách trong tâm hồn mình. Vai trò của nó chỉ có thế. Nó không “mị dân”, không nói với bạn điều này đúng, điều kia sai. Không nói bạn là người tốt hay xấu. Nó chỉ đơn giản giúp bạn khám phá những gì tốt đẹp của mình. Và giờ thì tôi đã hiểu tại sao trước giờ vẫn có một số người chưa đi học nhưng lại chửi khóa học là “lừa đảo”. Vì một điều tôi rút ra được sau khóa học chính là không phải ai cũng cảm nhận được trọn vẹn những giá trị mà khóa học mang lại. Đơn giản vì tôi cho rằng không phải ai cũng có đủ sự cởi mở đón nhận những điều mới cùng sự quyết tâm, thành thật, dũng cảm để đối diện với chính mình. Tôi sẽ không kể bạn nghe tôi đã trải qua những gì tại khóa học. Và những cảm xúc tôi nhắc đến ở đây cũng chỉ là một phần rất nhỏ so với những gì bạn có thể thực sự cảm nhận nếu bạn trải nghiệm. Tôi chỉ biết rằng tôi đã ôm thật chặt một anh cùng nhóm – người mà tôi chỉ biết cách đó 2 ngày – rồi bật khóc và cảm ơn anh vì anh đã khản cả tiếng chỉ để giúp tôi hiểu được tại sao tôi nên và phải tiếp tục những việc tôi đang làm, bất chấp những đau đớn và bất công mà tôi có thể sẽ gặp phải. Tôi chỉ biết rằng ngay trong những giây phút trải nghiệm tại khóa học, tôi đã liên tục nhớ đến những người thân yêu, và tôi muốn họ cũng được trải nghiệm những điều quý giá như tôi. Đây không phải một bài review để khen khóa học hay để tâng bốc công ty tôi. Vì tôi không được trả lương để làm chuyện đó. Tôi chỉ muốn chia sẻ cảm xúc của mình, và như một thói quen, tôi muốn được chia sẻ những điều tốt đẹp đến với những người tôi quan tâm và quan tâm tôi. Tôi muốn những người đã và đang lo lắng cho tôi hãy biết rằng tôi thực sự hạnh phúc và tự hào về nơi mình đang làm việc, được góp một phần rất nhỏ vào “Hành trình vì 1 triệu người Việt Nam hạnh phúc và thành công hơn” của chúng tôi. Sau khóa học, tôi quyết định mình sẽ thi tuyển để trở thành Coach người đồng hành và hỗ trợ với các học viên trong khóa học cho dù có rớt bịch bịch như thế nào đi nữa, vì tôi cảm thấy mình có nhu cầu giúp đỡ những người khác tìm thấy và cảm nhận được những điều quý giá trong cuộc sống, ẩn sâu trong chính con người họ. Tác giả Nguyễn Thị Thảo Nguyên Cử nhân Sống Và Khát Vọng khóa ngày 24 – 26/2/2012 [blog_songvakhatvong] Related Posts
Reading Time 6 minutes“Tìm lại chính mình” Tên gốc là Discover your hidden memory and find the real you. Tạm dịch Khám phá ký ức bị che giấu và tìm ra con người thật của bạn là một tác phẩm về Tâm lý học thường thức được rất nhiều người yêu thích. Nó nằm trong một bộ sách Find the real you của Tiến sĩ Tâm lý học Menis Yoursy. Tạm thời ở Việt Nam chỉ có cuốn “Tìm lại chính mình” và nó cũng là sự khai mở tâm hồn tốt nhất mà bất cứ ai cũng cần. Trên Goodreads, cuốn sách này được chấm điểm. Đây là một số điểm cao đối với một thể loại khó đọc và theo dõi như Tâm lý học. Mình rất thích tìm hiểu về ngành này – theo kiểu khó thể ngăn lại cảm giác bị hấp dẫn bởi những kiến thức khai phá não bộ và hành vi của con người. Sách dày 274 trang, khổ lớn. Tóm lại, nó trông đồ sộ và không hề gây hứng thú với những người không thích đọc sách. Chú thích nhỏ Đây là một review có thể mang chút spoil nhẹ. Cân nhắc trước khi đọc! “Nhà tù niềm tin” – Bạn có không? Điểm bắt đầu của mọi giới hạn Sợ hãiThật ra, nỗi sợ của bạn bắt nguồn từ đâu? Làm cách nào để xóa bỏ Nỗi sợ hãi? “Nhà tù niềm tin” – Bạn có không? Trong bất kỳ ai, cũng tồn tại loại “nhà tù” này. Nó đáng sợ hơn so với bạn tưởng tượng rất nhiều. Nó sẽ giết chết tất cả mọi ước mơ và sự phát triển của bạn. Rất nhiều người chết và sống suốt đời phải sống chung và không thể thoát khỏi nó. “Có 1 đoàn du hành qua sa mạc bằng lạc đà. Đến tối, họ dừng lại để nghỉ, nhưng người du hành thấy rằng cái dây quá ngắn để cột chân lạc đà vào cây. Ông ta liền giả vờ quấn dây quanh chân con lạc đà, và con lạc đà bị lừa rằng nó không thoát được. Sáng hôm sau, khi người du hành lên đường, con lạc đà không chịu đi và cho đến khi ông ta giả vờ mở dây cho con lạc đà. Con người cũng giống vậy, họ ở trong nhà tù niềm tin của chính mình và nghĩ rằng mình không thoát ra được, và vì thế họ không hề thử để thoát ra.“ Cuốn sách này sẽ giúp bạn tìm ra được những nhà tù niềm tin hiện đang sở hữu và căn nguyên sâu xa của chúng Nỗi sợ hãi. Điểm bắt đầu của mọi giới hạn Sợ hãi Con người là một tập hợp của nhiều mâu thuẫn. Có phải đôi khi bạn thế này Muốn được hát karaoke thật to nhưng bỗng dưng có một tiếng nói bảo rằng “Không! Hát dở người ta sẽ chê”. Thế là bạn chỉ ngồi đó ăn trái cây. Bạn muốn được đi du lịch một mình ở đâu đó thật xa nhưng bên trong bảo “Không! Nguy hiểm lắm”. Muốn giơ tay phát biểu ý kiến gì đó nhưng bên trong bảo “Không! Nói sai người ta sẽ cười”. Bạn muốn từ chối không làm điều gì đó. Nhưng bên trong bảo “Không! Người ta sẽ ghét”. Vậy là thôi. Muốn dẹp bỏ tất cả những định kiến để sống thật với bản chất. Nhưng bên trong bảo “Ôi sợ lắm!”. Vậy là thôi. Vân vân và mây mây những lần như thế. Mình chắc chắn còn rất nhiều trường hợp khác mà bạn phải đấu tranh tư tưởng giữa khát vọng từ sâu bên trong bồ và một rào cản nào đó tạm gọi là “lý trí”. Một năm trước , lúc mới đọc “Tìm lại chính mình“, mình cũng thế. Mình có nội lực mạnh và thích làm rất nhiều thứ nhưng tất cả chỉ dừng lại ở ước muốn trong lòng. Mình không dám thể hiện ra ngoài vì mình sợ. Sợ người ta cười. Sợ mình làm mọi chuyện cuối cùng kết quả chẳng hay ho gì. Những nỗi sợ dần lấn át và đè bẹp con người thật. Hậu quả là đến một lúc nọ, mình chẳng còn phân biệt được đâu mới là con người thật. Sự sợ hãi làm bạn luôn nhìn về mặt tiêu cực của vấn đề. Bạn xoáy sâu vào chúng và không thể thoát ra được ám ảnh về tình huống xấu có thể diễn ra nếu làm một việc gì đó không quen thuộc. Điều đáng sợ nhất có lẽ là những nỗi sợ ẩn mình đến mức hòa vào làm một với sự sống hay hơi thở của bạn. Nó được con tim và lý trí khoác cho những “lớp bảo vệ” hay còn gọi là những lời biện hộ để dễ dàng tha thứ cho bản thân nhiều hơn. Mình thích viết và chia sẻ nhưng lại nghĩ ôi sợ quá, viết rồi có ai cười bảo “Trời, nhỏ đó viết dở mà cứ viết hoài” hay không? Đó vừa là nỗi sợ vừa là một lớp bảo vệ. Mình từng rất sợ người ta chê bai những gì mình viết và tự biện hộ rằng vì bản thân chưa viết tốt nên thôi luôn. Bạn nghĩ một người từng rất sợ viết ra sẽ bị chê bai hoá ra cuối cùng hành nghề content bằng cách nào, đó là chiến thắng những nỗi sợ vô hình trên. Bạn thấy đó, nỗi sợ hãi là thứ bạn phải tìm ra cho bằng được nếu muốn được là chính mình và sống thoải mái hơn. Nhưng tại sao bạn sợ những điều đó? Thật ra, nỗi sợ của bạn bắt nguồn từ đâu? Chúng tồn tại lâu và sâu xa hơn những gì bạn tưởng tưởng rất nhiều. Tiến sĩ Menis giải thích rằng nỗi sợ của mỗi người được hình thành và ảnh hưởng rất nhiều từ ba mẹ của họ. Chúng ta được sinh ra như một tờ giấy trắng và những năm tháng đầu đời có ảnh hưởng rất lớn tới nhận thức, tư duy lẫn hành vi trong nhiều năm sau đó. Khi còn nhỏ, não của chúng ta chưa phát triển đầy đủ để hiểu những trải nghiệm đầu đời, bởi vậy những trải nghiệm đó trở thành những ký ức vô thức, không được giải đáp. Khi trở thành người lớn, một số phản ứng của chúng ta trước những tình huống và sự kiện là phản ứng đối với một quá khứ không còn tồn tại nữa. Chúng trở thành những phản xạ bảo vệ tự động cản trở chúng ta đạt được những gì bản thân thực sự muốn. Một người mẹ luôn bắt buộc con gái mình phải làm điều bà muốn, không cho phép phản kháng và đòi hỏi sự hoàn hảo. Cô bé đó có thể sẽ trở nên khó từ chối người khác và cầu toàn. Một người cha luôn nói con vô tích sự. Đứa con sẽ sau một thời gian sẽ tạo dựng niềm tin mình vô dụng và không dám làm gì. Một ký ức bị chê bai hát dở hoặc bị cười chê sẽ khiến một người không bao giờ dám cất giọng trong tương lai. Ngược về quá khứ, bạn sẽ hiểu tại sao mình lại như hiện tại! Làm cách nào để xóa bỏ Nỗi sợ hãi? Trong “Tìm lại chính mình”, Tiến sĩ Menis không hướng dẫn cách để loại bỏ nỗi sợ hãi mà sẽ giúp bạn chấp nhận chính bản thân mình. Chấp nhận chính mình nói thì dễ nhưng khó lắm à nhe. Mình mất khoảng nửa năm cho vấn đề này làm rất nhiều việc, thử nghiệm nhiều thứ, gặp gỡ nhiều người. Chiến thắng con người hướng nội chỉ muốn ở nhà và biến mình trở nên hoạt động nhiều hơn. Một khi bạn học được cách chấp nhận chính mình và yêu thương bản thân, từ từ bạn sẽ dễ nghe được những tiếng nói từ sâu trong, những khát khao, những mơ ước và rất có thể sẽ tìm ra được con đường bạn phải đi nếu đang lạc lối hoặc giải pháp cho những vấn đề nếu đang hoang mang. Tóm lại câu trả lời cho những câu hỏi bạn đang có sẽ hiện ra dễ dàng hơn nhiều lần. Chấm điểm vì nó khiến mình đọc lâu hơn bình thường RẤT NHIỀU LẦN Bạn có muốn có được những niềm vui thích và không bị nuốt năng lượng nhanh chóng hay không? Bạn nghĩ mình phải hòa hợp con người bên trong và bên ngoài để tạo nên những thành công hay biến đổi rõ ràng hơn. Cách đơn giản nhất của vấn đề này chính là xóa bỏ những rào cản của chính bản thân và Tìm lại chính mình. Bạn muốn mình review cuốn sách nào nữa không? Hãy cho mình biết với nhé. Chắc chắn mình sẽ đọc và review cho bạn sớm nhất có thể. Jeen Nguyễn, ======================= Note Tất cả nội dung trên thuộc bản quyền của Jeen Nguyễn. Nếu muốn trích dẫn hoặc liên hệ hãy xem thêm tại trang Bản quyền – cộng tác. Nếu thấy các bài viết hữu ích, để ủng hộ Jeen Nguyễn, bạn có thể donate tại đây! Cảm ơn bạn.
hành trình tìm lại chính mình